Chương 12

Thịnh Thế Đích Phi

10.483 chữ

04-01-2023

Editor: Tuyết Y

Beta: Tiểu Ly

Hiền Chiêu thái phi là đương gia chủ mẫu hiện nay của Lê Vương phủ, lại không phải là mẫu thân thân sinh của Lê Vương Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê và đương kim Hoàng Thượng đều là do Thái Hậu sinh ra, mà Hiền Chiêu thái phi lại là đường muội của Thái Hậu, hai người này gần như đồng thời vào cung thế nhưng lại không tranh đấu gay gắt giống như các cung phi bình thường khác, trái lại lại bảo vệ lẫn nhau đi qua một đời.

Hiền Chiêu thái phi vốn có một nữ nhi là Lâm An công chúa, nhưng mà từ vài năm trước đã được gả cho Trấn Quốc Đại tướng quân, theo Trấn Quốc Đại tướng quân đóng ở biên quan. Sau đó Hiền Chiêu thái phi lại do Lê Vương đón ra khỏi hoàng cung để phụng dưỡng. Thật ra cũng là vì Thái Hậu lo lắng đứa con trai nhỏ của mình một mình một người ở ngoài cung, bởi vậy mới xin Hiền Chiêu thái phi đến chăm sóc cho mà thôi.

Lúc Diệp Ly thay đổi quần áo trên người theo nương tử của quản gia đến Vinh Nhạc Đường của Diệp lão phu nhân thì bên trong đang là một bầu không khí vui vẻ ấm áp. Diệp lão phu nhân ngồi cùng Hiền Chiêu thái phi, Vương thị thì tất nhiên là dẫn theo Diệp Oánh cùng ngồi ở một bên, ngoài ra còn có mấy vị mệnh phụ phu nhân cũng ngồi ở bên dưới tay. Điều làm cho Diệp Ly kinh ngạc nhất chính là Mặc Cảnh Lê vậy mà cũng ngồi ở dưới tay thái phi, ngây ngẩn một chút Diệp Ly dường như mới nhớ tới cái thế giới cổ đại này thật ra cũng không hề chặt chẽ cẩn thận đối với việc phòng bị nam nữ như kiếp trước ở chỗ mình nghe nói vậy, lại càng không có quy củ nam nữ trước hôn nhân không thể gặp mặt nhau. Đương nhiên tiểu thư của thế gia lớn muốn gặp mặt vị hôn phu đều phải có nhóm ma ma và nha hoàn đi cùng. Nếu không phải như thế thì Diệp Oánh làm sao lại có được cơ hội cám dỗ Mặc Cảnh Lê.

“Thần nữ thỉnh an thái phi nương nương, thỉnh an Lê Vương điện hạ, bái kiến tổ mẫu. Vãn bối bái kiến các vị phu nhân.”

Quý phu nhân mang khí chất cao quý lại có phần uy nghi ngồi ở ghế trên cùng, một đôi mắt phượng hơi có chút xoi mói, mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt nên không nhìn ra được một chút nếp nhăn nào. Hiền Chiêu thái phi này cũng không tính là mỹ mạo tuyệt đỉnh, lại thắng ở khí vận rực rỡ, khiến cho người khác không khỏi lưu luyến.

“Lão phu nhân, đây là Tam tiểu thư?” Thái phi nhìn nhìn Diệp Ly, tay nghiêng về bên cạnh hỏi Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân cười xòa nói: “Hồi thái phi, đây chính là Tam nha đầu của lão thân.”

Thái phi gật gật đầu, cười nói: “Là một đứa nhỏ tốt xinh đẹp, chỉ đáng tiếc. . . là Lê Nhi của chúng ta không có phúc phận.” Thái phi kéo Diệp Ly đến trước mặt khen, thuận tay tháo xuống một bộ vòng ngọc màu lam đeo lên tay Diệp Ly, ngay lập tức khiến cho Diệp Oánh đang đứng bên cạnh Vương thị tối sầm mắt lại. Chiếc vòng tay này của thái phi Diệp Ly nào dám nhận, vội vàng từ chối nói: “Đa tạ thái phi khích lệ, vật quý giá như vậy vẫn là thái phi mang mới xứng, Diệp Ly không dám nhận sự ban thưởng hậu hĩnh của thái phi.”

Thái phi ấn lại chiếc vòng tay nàng muốn cởi ra, vờ tức giận nói: “Cái nha đầu này, chẳng lẽ lại ghét bỏ chiếc vòng tay này của ta hay sao? Chiếc vòng tay này thế nhưng là trước đây tiên đế ban thưởng cho ta đấy, ta cũng đã lớn tuổi rồi, vẫn là người trẻ tuổi như các con đeo thì đẹp hơn, trong lòng ta cũng vui vẻ.” Mọi người đều nói là tiên đế ban thưởng rồi, nếu như lại từ chối há không phải là ghét bỏ đồ vật của tiên đế sao? Diệp Ly lúc này mới thôi, dịu dàng cúi đầu cười yếu ớt nói: “Tạ ơn thái phi ban thưởng, thần nữ nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận lễ vật của thái phi.”

Thái phi dường như hết sức hài lòng với biểu hiện của Diệp Ly, mỉm cười nhẹ gật đầu rồi mới buông Diệp Ly ra, lúc này Diệp Ly mới ngay ngắn đi đến sau lưng Vương thị đứng sóng vai cùng với Diệp Oánh.

Mấy vị phu nhân đang ngồi là cùng đi đến với thái phi, nhìn thấy Diệp Ly thì trong lòng đều có chút kinh ngạc. Thanh danh của Diệp Tam tiểu thư trong kinh thành gần như có thể nói là nổi danh ngang ngửa với Diệp Oánh được xưng là đệ nhất mỹ nhân, chỉ là một người có đủ tài mạo đức hạnh, còn một người lại không tài không đức không mạo, nghe nói đến thì quả thật là không cách nào khiến cho người khác tin được rằng các nàng là người một nhà.

Nhưng mà vị Diệp Tam tiểu thư này cũng là một người lập dị, cho tới bây giờ vẫn luôn rất ít tham gia tụ hội của nhóm khuê tú trong kinh thành, đối ngoại chỉ nói là từ sau khi Đại phu nhân của Diệp gia qua đời thì thân thể Tam tiểu thư vẫn luôn không tốt. Hôm nay lại nhìn thấy Diệp Tam tiểu thư này có dung mạo thanh lệ tú nhã, ăn nói ưu nhã cử chỉ chuẩn mực, mơ hồ khiến cho người ta nhớ tới phong độ tư thái của Diệp phu nhân xuất thân từ danh môn Từ thị năm đó. Nữ tử như vậy sao lại bị người ta tung tin đồn, lan truyền đến mức kinh khủng thế kia, tự nhiên mất đi mối hôn sự tốt như vậy với Lê Vương thì cũng không nói làm gì, đã vậy lại còn bị chỉ hôn cho Định Vương, cuộc đời này xem như hủy rồi.

Diệp Ly cung kính mà đứng ở phía sau lưng Vương thị, không nhìn đến Mặc Cảnh Lê từ khi nàng vào cửa thì lập tức xụ mặt xuống mà nhìn chòng chọc nàng một cái nào, chỉ đứng ở một bên nghe mọi người nói mấy lời nịnh hót với thái phi, vừa nhìn chằm chằm vào vòng ngọc óng ánh trên cổ tay, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển. Nếu nói là thái phi yêu mến nàng hoặc là bởi vì nàng bị Lê Vương từ hôn nên áy náy, đến đây vừa thấy mặt đã tặng nàng di vật của tiên đế, đừng nói nàng không tin, cho dù là những người khác ở đây cũng sẽ không tin. Huống chi, vừa rồi thái phi còn điềm nhiên như không có việc gì mà nhắc tới Lê Vương, bây giờ Diệp Oánh và Mặc Cảnh Lê đều ở đây, rõ ràng là muốn nàng xấu hổ mới đúng. Như vậy nãy giờ thái phi làm ra vẻ ta đây là có ý đồ gì?

“Những lão thái bà chúng ta nói chuyện ở chỗ này, người trẻ tuổi các con chắc hẳn cảm thấy rất nhàm chán rồi. Không bằng Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư dẫn Lê nhi ra ngoài đi dạo đi.” Hiền Chiêu thái phi đột nhiên chuyển đề tài, chầm chậm cười nói.

Nghe vậy, sắc mặt Vương thị và Diệp Oánh lập tức có chút cứng ngắc, Diệp lão phu nhân cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần rồi cười nói: “Thái phi nói rất đúng. Ngược lại là lão thân suy nghĩ không chu toàn khiến cho Lê Vương phải phí thời gian ở chỗ này cùng chúng ta rồi. Oánh nhi, Ly nhi…”

Trái tim Diệp Ly đập mạnh, tiến lên một bước cười nói với Diệp lão phu nhân: “Tổ mẫu, Tứ muội và Lê Vương điện hạ lưỡng tình tương duyệt đương nhiên là khó tránh khỏi tình cảm nhớ nhung, Ly nhi cũng không dám đi làm cái đèn lồng đỏ chót, vô duyên vô cớ khiến người ta chán ghét đâu đấy.” Nói xong, còn le lưỡi làm mặt quỷ với Diệp lão phu nhân, một bộ dáng như tác phong ngây thơ của tiểu nữ nhi, ngược lại khiến cho Lão phu nhân và Vương thị đã quen nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Diệp Ly có chút thẫn thờ.

Diệp Oánh bị nói trúng tâm sự thì sắc mặt lập tức đỏ bừng, trừng mắt liếc Diệp Ly một cái, vừa thẹn lại vừa sợ liếc trộm Mặc Cảnh Lê, khuôn mặt mỹ lệ tươi cười hơi ửng đỏ, xinh đẹp không gì sánh được. Mặc Cảnh Lê nghe thấy lời Diệp Ly nói, sắc mặt lại càng thêm khó coi, hừ lạnh một tiếng đứng dậy nói với Diệp Ly: “Ngươi tự mình hiểu lấy là tốt rồi!”

Diệp Ly nhíu nhíu chân mày, vẫn cười tủm tỉm như trước không đổi nói: “Lời này của Điện hạ là thế nào chứ, ta thế nhưng là người rất biết điều đấy. Làm sao lại quấy rầy Tứ muội và muội phu ở chung. Ta đây, vẫn là ở lại làm bạn với tổ mẫu và thái phi, còn có các vị phu nhân đây nữa. Thần nữ ngưỡng mộ phong thái dáng điệu của thái phi, còn cầu thái phi đừng ghét bỏ mới được.”

Thái phi nhìn Diệp Ly một cái thật sâu, cười nói: “Nếu đã như thế, thì Ly nhi hãy ở lại đi.”

Mặc Cảnh Lê hừ một tiếng, dẫn theo Diệp Oánh đi ra ngoài. Diệp Oánh tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng cùng đi với Mặc Cảnh Lê, thái phi nhìn cảnh tượng trước mắt thì chỉ hơi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh lại giãn ra tiếp tục nói chuyện cùng với Diệp lão phu nhân.

Diệp Ly rất nhàm chán nhẫn nại tiếp tục đứng phía sau Vương phu nhân, vừa nghe các quý phụ trong kinh thành tán gẫu, vừa nhặt mấy chương《binh pháp Tôn Tử》ra đọc thầm hai lần, thói quen này là do kiếp trước dưỡng thành. Kiếp trước Diệp Ly sinh ở quân nhân thế gia, ông cố nàng là người xuất thân nghèo khổ, đã tham gia chiến tranh kháng Nhật, nói trắng ra thì cũng xem như là một người thô kệch. Thế nhưng vị thô lỗ này rốt cuộc vẫn luôn rất ghét người khác gọi ông là người thô lỗ, cho từ thế hệ của cha Diệp Ly thì đều đã bắt đầu bồi dưỡng theo phương hướng nho tướng. Lão gia tử thích nhất là phạt bọn tiểu bối trong nhà học thuộc lòng, hơn nữa tất cả đều là sách cổ chi, hồ, giả, dã (*). Nhóm tiểu bối trong nhà không chịu nổi giày vò nên trên cơ bản, bọn họ người này thi vào trường học lại càng xa hơn cả người kia, đến ngày lễ tết có đánh chết cũng không về nhà. Chỉ là dưới hơn mười năm bị dày vò, thực sự cũng khiến cho bọn tiểu bối đạt được ích lợi không nhỏ.

(*) chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

Chư vị phu nhân ở đây đều là những nhân vật có uy tín danh dự trong kinh thành, mặc dù vẻ mặt tán gẫu hợp lễ nghi, nhưng cũng đều không xem nhẹ Diệp Ly đang đứng phía sau lưng Vương thị. Nhìn càng lâu lại càng cảm thấy vị Diệp Tam tiểu thư này khác hẳn trong truyền thuyết, mặc kệ các nàng nói cái gì, thì trên mặt vị tiểu thư này cũng không có chút vẻ hiếu kỳ hoặc biểu hiện kinh ngạc nào, thậm chí cho dù bọn họ có nói đến hôn sự của Lê Vương và Diệp Tứ tiểu thư thì nàng cũng không hề có chút uất ức hay oán hận.

Cho dù là thật hay giả, có thể khiến cho những người như các nàng – người sớm nhìn thấu lòng người cũng không nhìn ra được thì đó chính là một loại bản lĩnh. Bộ dáng không quan tâm hơn thua như vậy, đừng nói là nữ tử khuê các, cho dù là nam tử thì cũng không có mấy người có thể làm được.

“Lại nói tiếp, trong kinh thành bình thường rất ít khi nhìn thấy Tam tiểu thư nha, không biết năm nay Tam tiểu thư có tham gia Bách hoa thịnh hội hay không?” Diệp Ly đang im lặng đọc, một vị phu nhân đột nhiên hỏi.

Không đợi Diệp Ly trả lời, Diệp lão phu nhân cười nói: “Hai năm qua thân thể Ly nhi cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi, năm nay tất nhiên là phải tham gia chứ.” Dụng ý lúc trước của Vương thị là không cho Diệp Ly tham gia thì Lão phu nhân tất nhiên là hiểu rõ, chỉ là bây giờ hôn sự của hai nha đầu này đều đã định, nếu lại không để cho Diệp Ly tham gia thì về tình về lễ cũng đều không thể nào chấp nhận được. Tuy bà xem trọng Diệp Oánh hơn một chút, nhưng mà Diệp lão phu nhân khôn khéo cũng không định khiến cho đứa cháu gái sắp trở thành Định Vương phi này lạnh lòng với Diệp gia.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!